Dương Huyên đương nhiên không có suy nghĩ gì với Lý U U, qua lại với Lý U U không nhiều, nhưng từ chuyện của Mạc công tử lúc trước thì có thể nhìn ra được, cô gái này không lương thiện.
Sở dĩ Mạc công tử kia nhắm vào bản thân hắn, chắc chắn là vì lấy lòng nàng ta, mà nàng ta vốn có thể ngăn cản, nhưng từ đầu tới cuối, nàng ta đều không lên tiếng ngăn lại, cứ để mặc Mạc công tử nhắm vào bản thân hắn, mà sau khi Mạc công tử kia chết, cô gái này lại lập tức phủi sạch quan hệ với đối phương.
Loại phụ nữ như vậy, trời sanh tính tình lạnh nhạt, tâm không thiện, không thể kết giao.
Ngay lúc này, kiếm Thanh Huyên trong tay hắn bỗng rung lên, sau đó bỗng chốc biến mất không thấy dấu.
Lại đi rồi.
Dương Huyên có chút ngờ vực, kiếm Thanh Huyên này rốt cuộc là đi đâu?
Cứ bí ẩn như vậy.
Không nghĩ nhiều, Dương Huyên tiếp tục tu luyện.
Hôm sau, khi Dương Huyên tỉnh lại, kiếm Thanh Huyên đã quay về.
Dương Huyên nhìn kiếm Thanh Huyên trước mặt, sau đó nói: “Thanh Huyên, ngươi có thể nói ta biết là ngươi đi đâu không?”
Hắn thật sự rất tò mò.
Kiếm Thanh Huyên khẽ rung lên, như đang bày tỏ gì đó.
Dương Huyên ngẫm nghĩ, sau đó chỉ vào mặt đất: “Viết ra”.
Kiếm Thanh Huyên bay đến mặt đất, sau đó khắc chữ “Mượn” thật lớn dưới đất.
Dương Huyên nhíu mày: “Ngươi nói là, có người mượn ngươi đi?”
Kiếm Thanh Huyên khẽ rung lên.
Dương Huyên lập tức đen mặt: “Bản thân hắn không có kiếm sao? Sao cứ mượn kiếm của ta vậy?”
Kiếm Thanh Huyên: “…”
Dương Huyên ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Lần tới khi ngươi bị mượn đi, ngươi có thể nói với người mượn kiếm, mỗi lần cho chút lợi ích không?”
Mược kiếm không phải không thể, nhưng, ít nhiều gì thì ngươi cũng phải cho chút lợi lộc chứ?
Kiếm Thanh Huyên: “…”
Mười ngày sau.
Bởi vì thuyền bay phải bổ sung nguyên khí, vì vậy, thuyền bay phải dừng lại nửa ngày ở Nguyên Võ Thành.
Dương Huyên đi xuống thuyền, đương nhiên hắn cũng phải bổ sung chút ít, với thực lực hiện tại của hắn, vẫn phải ăn uống đôi chút.
Nguyên Võ Thành lớn hơn nhiều so với Thiên Thanh Thành, cũng xa hoa hơn, người trong thành đông như nước, xe ngựa đông nghịt, rất náo nhiệt.
Dương Huyên đến trước một tiệm mỳ trong thành, hắn ngồi xuống, sau đó nói: “Ông chủ, cho một bát mỳ”.
Ông chủ tiệm mỳ cười nói: “Có ngay!”
Rất nhanh sau đó, một bát mỳ nóng hổi đã được bưng ra.
Dương Huyên đang định ăn nhưng lúc này, một mùi hương xộc đến, Dương Huyên ngẩng đầu, một cô gái đã ngồi xuống trước mặt hắn.
Chính là Lý U U kia.
Dương Huyên có chút bất ngờ: “U U cô nương?”
Lý U U cười nói: “Dương công tử, ta vài người bạn làm tiệc đón gió tẩy trần cho ta ở Tân Nguyệt Các, cùng đi không?”
Dương Huyên cười nói: “Thôi vậy, lát nữa ta còn có chuyện”.
Lý U U chớp mắt: “Chuyện gì?”
Dương Huyên: “Một vài chuyện vạt”.
Lý U U nhìn Dương Huyên, vẻ mặt ảm đạm: “Dương công tử không muốn đi cùng ta, nên mới lấy cái cớ này?”
Dương Huyên buông đũa xuống, sau đó nói:” U U cô nương, ta không thích mấy nơi ồn ào như vậy”.
Lý U U cười nói: “Nhưng mấy người bạn ta muốn làm quen với Dương công tử”.
Dương Huyên bình tĩnh nói: “Ta không muốn làm quen bọn họ”.
Lý U U sững sờ, nàng ta không ngờ Dương Huyên sẽ nói như vậy.
Dương Huyên tiếp tục ăn mỳ.
Xã giao vô nghĩa, chi bằng cứ một mình mà chất lượng.
Lý U U nhìn Dương Huyên trước mặt, ánh mắt có chút phức tạp.
Nàng ta có thể cảm nhận được, người đàn ông trước mặt này không hứng thú với nàng ta, chắc chắn không phải là giả vờ.
Bản thân còn coi thường người ta.
Nghĩ đến đây, Lý U U thở dài trong lòng, khẽ đứng dậy: “Dương công tử, làm phiền rồi”.
Nói rồi, nàng ta quay người rời đi.
Còn làm phiền nữa thì không được lịch sự lắm.
Dương Huyên ăn mỳ xong, cũng đứng dậy rời đi.
Sau khi mua một vài đồ dùng sinh hoạt trong thành thì hắn lại quay về thuyền bay, mà hắn phát hiện ra, Lý U U kia cũng đã quay về thuyền bay.
Dương Huyên có chút nghi hoặc, chẳng phải đối phương tham gia tiệc rồi sao?
Trong lúc Dương Huyên đang nghi hoặc thì thuyền bay khởi động, sau đó, một nhân viên thuyền bay đi đến: “Các vị, chúng ta vừa nhận được tin tức, trong thành e rằng có biến, vì vậy, chúng ta phải lập tức khởi hành.
Trong thành e rằng có biến.
Dương Huyên nhíu mày.
Trong lúc mọi người nghi hoặc, một tiếng cười lớn bỗng vang lên từ xa.
Nghe thấy tiếng cười nói, vẻ mặt ông lão nhân viên thuyền bay lập tức trở nên trắng nhợt.
Mọi người quay đầu nhìn lại, nơi đó có mấy cao thủ đeo mặt nạ xông lên, kỵ binh đeo mặt nạ cũng đều mặc áo bào đen, chỗ ngực trái có khắc một ấn ký đỏ máu.
Nhìn thấy ấn ký đỏ máu, vẻ mặt Lý U U bỗng chốc thay đổi: “giáo đồ dị giáo”.
Dương Huyên cũng nhíu chặt mày.
Dị Giáo.
Đây là thế lực vô cùng tà ác của Huyền Giới , giáo đồ ở khắp mọi nơi, thế lực cực kỳ hùng mạnh.
So này nơi này lại có Dị Giáo đô?
Dương Huyên có chút nghi hoặc trong lòng.
Phải biết rằng, Dị Giáo là ở Trung Châu.
Hắn nhìn xung quanh, ngoại trừ thuyền bay của bọn họ, những thuyền bay khác dừng lại bổ sung nguyên khí cũng đều có giáo đồ dị giáo.
Ước chừng hơn trăm giáo đồ dị giáo!
Ngay lúc này, giáo đồ dị giáo đứng đầu ở phía xa kia bỗng cười ha ha: “Các vị, chúng ta chỉ cướp của, không lấy mạng, các vị chỉ cần bỏ nhẫn chứa đồ ra, thì có thể sống sót”.
Bỏ nhẫn chứa đồ!
Nghe vậy, mọi người trên thuyền bay khi biết được những người này là Dị Giáo Đồ, thì căn bản không dám có suy nghĩ phản kháng gì, lập tức giao ra nhẫn chứa đồ của mình.
So với tài vật, đương nhiên tính mạng quan trọng hơn.
Nhìn thấy mọi người ngoan ngoãn giao ra nhẫn chứa đồ, giáo đồ dị giáo đứng đầu bỗng nhếch miệng cười, những người này, đúng là nghe lời thật.
Chỉ cần nhẫn chứa đồ, không giết người, lời này mà bọn họ cũng tin.
Đúng là nực cười.
Đúng là không biết còn có câu diệt cỏ diệt tận gốc sao?
Mọi người ngoan ngoãn bỏ nhẫn chứa đồ, sau đó mười mấy giáo đồ dị giáo lập tức tiến lên trước lấy nhẫn chứa đồ, lúc mấy tên giáo đồ dị giáo trong đó đến trước mặt Dương Huyên và Lý U U, Lý U U cũng giao ra nhẫn chứa đồ.
Thế nhưng, lúc giao nhẫn chứa đồ ra, nàng ta lại quay đầu nhìn Dương Huyên, như đang mong đợi gì đó.
Thế nhưng, Dương Huyên cũng thành thật giao nhẫn chứa đồ ra.
Thấy vậy, ánh mắt Lý U U có chút thất vọng.
Còn tên giáo đồ dị giáo cũng sau khi thu thập xong nhẫn chứa đồ, ánh mắt lại nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Dương Huyên.
Tên giáo đồ dị giáo kia chỉ vào thanh kiếm trong tay Dương Huyên, ý đồ rõ ràng.
Dương Huyên nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay mình, sau đó nói: “Kiếm này không được”.
Tên giáo đồ dị giáo kia nheo mắt: “Muốn kiếm hay muốn mạng?”
Dương Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Đều muốn”.
Nói rồi, hắn khẽ điểm ngón cái.
Vù!
Kiếm quang lóe lên, tên giáo đồ dị giáo trước mặt hắn chưa kịp phản ứng thì đầu đẫu bay đi.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Một kiếm giết chết giáo đồ dị giáo kia, Dương Huyên vẫn chưa dừng tay, tiến lên trước, một kiếm lướt qua, đầu một tên giáo đồ dị giáo khác lập tức bay đi.
Máu tươi tung tóe!
Cuối cùng những tên giáo đồ dị giáo khác cũng định thần lại, mà khi bọn họ đang định ra tay thì Dương Huyên đã lao lên trước, lập tức lao vào một tên giáo đồ dị giáo trước mặt…
Cứ như vậy, chưa đến mười nhịp thở, mười mấy tên giáo đồ dị giáo trên thuyền bay đều bị giết chết, máu tươi bắn tung tóe, máu tanh nồng khắp nơi.
Trên thuyền bay, mọi người đều nhìn Dương Huyên, vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi.
Sau khi giết chết mấy tên giáo đồ dị giáo kia, Dương Huyên thu lấy mấy chiếc nhẫn chứa đồ kia, nhưng hắn không giữ làm của riêng mà trả lại cho mọi người trong sân.
Đồ mất bỗng có lại, mọi người lập tức vui mừng không thôi.
Dương Huyên thì rời khỏi thuyền bay, đi đến thuyền bay khác.
Thấy vậy, Lý U U run giọng nói: “Dương công tử… Ngươi muốn làm gì?”
Dương Huyên khẽ cười, quay người chỉ vào giáo đồ dị giáo trên thuyền bay ở phía xa, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo: “Giết sạch!”
Không giết thì thôi.
Đã giết thì phải giết hết.
Nếu không thể không kết thù, vậy hắn sẽ chọn cách diệt cỏ tận gốc.
Không cho kẻ địch cơ hội báo thù mình.